Những ngày gần đây tình hình dịch bệnh trên địa bàn tỉnh Bình Dương nói chung và thành phố Thủ Dầu Một nói riêng đang diễn biến vô cùng phức tạp.
Chính vì thế, sự đoàn kết của toàn dân, toàn Đảng là một trong những yếu tố quan trọng để ngăn chặn, đẩy lùi đại dịch mang đến cuộc sống bình yên. Đâu đó là những hình ảnh, tấm gương sáng sẵn sàng tham gia các công tác hỗ trợ tại địa phương, đơn vị. Và tôi muốn nhắc đến là gia đình của cô Lê Thị Hồng Nga_ Giáo viên trường Tiểu học Tân An, thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Trong đợt dịch lần thứ tư, chồng cô Nga đã xung phong tình nguyện trực chiến tại đơn vị công an tỉnh Bình Dương và được điều động tham gia các công tác phòng chống dịch bệnh nên không thể về nhà. Có lần tôi hỏi chị “ Khi anh đi, chị có buồn và lo lắng không ? ”.Chị mỉm cười, tâm sự với tôi: “ Thực sự chị cũng lo lắng cho anh lắm nhưng chị nghĩ đất nước đang cần anh. Điều chị có thể làm lúc này là khích lệ và cố gắng chăm sóc gia đình_ nhất là bé Bin_ để anh có thể toàn tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhắc tới bé Bin chị thương lắm!. Cứ mỗi lần ở nhà là luôn quấn quýt bên ba. Có lần, anh xin phép về thăm nhà, vì lo lắng cho hai mẹ con nên anh chỉ có thể đứng nép vào một góc mà nhìn. Nhiều khi mỗi đêm bé khóc đòi ba, chị cũng cảm thấy mủi lòng nhưng cả hai mẹ con chị đều tự hào về anh ”. Nói đến đây, nhìn sâu thẳm vào đôi mắt chị, tôi cảm thấy toát lên đó sự kiêu hãnh về anh_ một người chồng_người cha mẫu mực. Không chỉ vậy, là một Đảng viên trẻ chị luôn tham gia tốt các phong trào Đoàn. Minh chứng cho câu : “ Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh ”. Khi thấy trên địa bàn phường Tân An có chốt phong tỏa, kiểm soát, chị đã tình nguyện đăng kí tham gia công tác trực chốt, hậu cần. Khi đó, tôi hỏi chị “ Làm thế nào mà chị có thể vừa tham gia vừa chăm sóc con nhỏ được_ vì bé Bin chỉ mới tròn hai tuổi ”. Chị nói : “ Em có thể yên tâm, chị cũng cân nhắc rồi. Không tham gia được vào lực lượng tuyến đầu như anh, nhưng chị cũng mong góp một sức nhỏ của mình trong công tác phòng chống dịch bệnh trên mảnh đất quê hương này. Vào những ngày chị tham gia hỗ trợ, chị sẽ sắp xếp cho bé về ngoại ”. Nghe chị nói, tôi chỉ biết thầm cảm ơn và trân quý tấm lòng của chị. Một hôm, chị có gọi điện cho tôi. Chị giãy bày : “ Tham gia công tác trực chốt rồi, chị thấy thương cho các lực lượng quá em à !. Em biết không, có hôm trời dông, mưa lớn, các anh bảo chị chạy vào một góc để trú mưa. Còn các anh vẫn đứng trụ lại để giữ chốt không bị bay ”. Nói tới đây giọng chị nghẹn ngào. Chị lại nói tiếp “ Chị có một ít tiền, đây là số tiền ống heo của bé Bin. Chị muốn dùng số tiền nhỏ này mua một số nhu yếu phẩm cho các lực lượng. Chị và bé Bin muốn gửi đến một chút ấm áp, động lực tiếp thêm sức mạnh cho các anh trên mặt trận chống dịch Covid -19. Em cùng tham gia với chị nhé ! ”. Qua những suy nghĩ và hành động thiết thực, tôi thực sự khâm phục ngưỡng mộ chị cũng như tinh thần của người phụ nữ Viêt Nam xứng danh với 8 chữ vàng : “ Anh hùng – Bất khuất - Trung hậu – Đảm đang ”. Tôi hi vọng sự chia sẻ câu chuyện về gia đình của chị sẽ giúp cho mọi người thấu hiểu, có những sự hi sinh thầm lặng và cao quý đến thế . Mọi người dân hãy ở nhà, chấp hành và thực hiện tốt các quy định của Thủ tướng, Chính phủ.
Thương lắm hai tiếng : Chị ơi ! Nghẹn ngào cảm xúc tận nơi đáy lòng Khó khăn không quản mưa dông Cùng các đồng đội chị không ngại ngần Một lòng vì nước vì dân Đẩy lùi đại dịch, an yên mọi nhà.
Người viết: Nguyễn Thanh Long
Giáo viên trường Tiểu học Tân An - TP Thủ Dầu Một - Bình Dương
Chúng tôi trên mạng xã hội